Bắt chước Bằng chứng màu sắc động vật cho chọn lọc tự nhiên

Bài chi tiết: Bắt chước

Bắt chước kiểu Bates

Loài bướm Papilio polytes (trái) bắt chước loài khó ăn Pachliopta aristolochiae (phải).

Bắt chước kiểu Bates, được đặt theo tên của nhà tự nhiên học thế kỷ 19 Henry Walter Bates, người đầu tiên ghi nhận hiệu ứng này vào năm 1861, "cung cấp nhiều ví dụ xuất sắc về chọn lọc tự nhiên"[16] trong nghiên cứu. Nhà côn trùng học tiến hóa James Mallet lưu ý rằng bắt chước là "học thuyết Darwin lâu đời nhất không thể quy cho Darwin."[6] Lấy cảm hứng từ Nguồn gốc các loài, nhận ra rằng những con bướm Amazon không liên quan có hình thái giống nhau khi chúng sống trong cùng một khu vực, nhưng có màu sắc khác nhau ở những địa điểm khác nhau ở Amazon, một điều chỉ có thể là do sự thích nghi[6]

Bắt chước kiểu Müller

Trong kiểu bắt chước kiểu Müller, hai hoặc nhiều loài nguy hiểm hay độc hại có chung một hoặc nhiều kẻ săn mồi bắt chước các tín hiệu cảnh báo của nhau, một điều rõ ràng là nhằm thích nghi. Fritz Müller đã mô tả hiệu ứng này vào năm 1879, với một hình thức đáng chú ý khi đây là lần đầu tiên sử dụng một lập luận toán học trong sinh thái học tiến hóa để chỉ ra tác động của chọn lọc tự nhiên có thể mạnh mẽ như thế nào.[lower-alpha 2][6]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Bằng chứng màu sắc động vật cho chọn lọc tự nhiên https://lccn.loc.gov/06017473 https://www.worldcat.org/oclc/741260650 http://darwin-online.org.uk/content/frameset?pages... http://joelvelasco.net/teaching/167/lewontin%2070%... https://doi.org/10.1146%2Fannurev.es.01.110170.000... https://www.jstor.org/stable/2096764 https://books.google.com/books?id=jrDD3cyA09kC&pg=... https://www.worldcat.org/oclc/796450355 https://archive.org/details/evolutionhistory0000bo... https://archive.org/details/evolutionremarka00lars...